Nàng Công Chúa Thất Lạc
Phan_8
Chương 25: Kịch Hay
Bọn nó chạy xe đến một căn nhà kho gần Pop-là một trong những bar của nó, là nơi tụ họp của Killers và hộ pháp khi bọn nó ở Việt Nam. Nói thì là vậy thôi chứ bọn nó chưa đặt chân đến đây bao giờ vì bọn nó rất ít khi sử dụng cái thân phận đó. Giới giang hồ cũng rất ít khi thấy bọn nó. Họ chỉ biết đến Killers là những người mang sức mạnh tầm cỡ với Queen và là những con quỷ khát máu có thể lấy mạng bất cứ kẻ nào chỉ với một đòn duy nhất mà thôi. Trong thế giới đêm, Queen là chủ nhưng nói về cái nhóm khiến mọi người khiếp sợ nhất thì chưa chắc đó là Queen. Queen với lực lượng rất hùng hậu, đến hàng ngàn người mới có thể nắm giữ thế giới đêm nhưng Killers thì khác. Chỉ với bộ 3 sát thủ và hai hộ pháp thân tín, họ cũng có thể làm nên uy danh vang dội.
Bọn nó đỗ xe trong gara của Pop rồi tiến thẳng vào trong bar. Nó thẳng chân đạp cánh cửa bay ra. Mọi người trong bar đều dừng động tác và ngước nhìn nó. Sau đó thì hàng vạn tiếng hét vang lên, cả trai lẫn gái. Trai hét là vì bọn nó còn gái hét là vì bọn hắn. Nó khẽ nhíu mày rồi hướng cánh cửa phòng víp mà đi. Bỗng một đám người áo đen chạy đến và chặn trước mặt nó.
- Muốn gây sự sao? Nhỏ tuổi mà láo quá đấy!
- Né ra đi_Tiếng Joe vang lên. Tên đó nhận ra giọng nói quen thuộc thì liền cúi chào
- Quản lí, thì ra là cô. Nhưng con nhỏ này dám phá bar của chúng ta, không thể tha được
- Đại tỷ đấy! Né ra._Joe phẩy ta ra hiệu cho tên đó lui ra
- Là đại tỷ sao? Em xin lỗi ạ
- Được rồi. Làm tốt lắm! Cứ như thế mà phát huy. À, cấm không cho ai quấy rầy phòng vip 1. Tên nào không biết điều mò đến thì giết không tha_Chữ giết thoát ra từ miệng nó khiến mọi người một phen hãi hùng. Nó lại sải bước về phòng víp. Mở cánh cửa phòng Vip, nó bước vào. Trong này mọi thứ được trang bị đầy đủ. Một tủ lạnh, một điều hòa và một ti vi cực lớn. Nó tiến đến ti vi và kết nối tivi với laptap của mình. Màn hình sáng lên và quang cảnh trong căn nhà kho hiện rõ mồn một.
- Cứ ở đây quan sát. Đến lúc thích hợp thì sang_Nói rồi nó cùng Ran, Jen, Ryna, Laysi và Rin quay trở lại kho. Bọn Bill cũng đã mang con nhỏ đó đến rồi. Bước ra khỏi bar, nó và 5 người kia liền đeo mặt nạ vào rồi thẳng bước về phía nhà kho. Mở cánh cửa nhà kho, bọn nó bước vào.
- Chào tiểu thư Mỹ Anh!_Nó giở giọng cười cợt
- Cô...cô là ai? Cô...cô muốn làm gì tôi?_Nhỏ hoảng sợ lên tiếng
- Tôi xin tự giới thiệu tôi là kẻ có thù oán với ba mẹ cô. Ba mẹ cô nợ tôi và cô phải trả
- Trả...trả gì chứ? Tôi không phải là con họ
- Ôi chao, cô đừng có chối nữa. Tôi đã điều tra cả rồi. Cô chính là Dương Hàn Mỹ Anh con gái của Dương Hàn Anh Phong và Nguyễn Hàn Băng Băng mà_Nó lạnh giọng
- Tôi thật không phải, tôi không phải là con họ. Tôi...tôi chỉ giả mạo thành con họ thôi! Không tin cô có thể xét nghiệm ADN_Nhỏ đó sợ chết đến nỗi đã nói tuốt tuồn tuột ra rồi
- Tôi không tin. Vì cái gì mà cô lại giả mạo thành con gái của họ cơ chứ? Đừng nghĩ nói như thế thì sẽ thoát thân._Nó lấy trong ba lô ra một cái roi dài chừng 2m. Nó quất mạnh cái roi xuống đất. Nhỏ đó sợ đến bật khóc. Nhỏ sợ lắm nhưng không làm gì được. Tay chân nhỏ đều bị trói hết rồi. Nhỏ chỉ biết luôn miệng xin tha thôi
- Tôi phải bắt cô trả nợ thay cho ba mẹ cô. Phải để họ nếm mùi đau thương là như thế nào._Nói rồi nó quất từng đường roi vào người nhỏ. Bây giờ nhỏ đó trông rách nát lắm rồi. Nó dồn hết sức mà đánh nhỏ. Không thể nào tha thứ cho kẻ dám mạo danh nó được. Bỗng nó ôm lấy tay phải mình. Vì cử động quá mạnh mà ảnh hưởng đến vết thương rồi. Bill lo sợ chạy đến và dìu nó ngồi xuống ghế. Nó giao lại phần xử phạt cho bọn người kia. Còn nó thì ung dung mà chiêm ngưỡng. Hiện giờ trên tay Ran là một cây kéo. Nhỏ bắt đầu sửa soạn lại mái tóc cho ả đó. Tiếp đến là Jen với một con dao. Jen thẳng tay rạch từng đường dài trên khuôn mặt bản sao của nó. Nó thấy mà cũng sót lắm. Nhìn chẳng khác gì rạch dao trên mặt nó cả. Để ả mang khuôn mặt mình, nó đã quá hạ thấp bản thân rồi. Ả đó không đáng mang khuôn mặt thiên thần đó (Chẳng biết thiên thần hay ác quỷ nữa). Tiếng khóc của ả vang lên, cả những lời van xin thảm thiết nữa nhưng vẫn không thể nào động đến con tim nó. Dù nó không phải là một kẻ máu lạnh nhưng nó cũng không phải là một kẻ thương người. Nó là tổ hợp của cả 2 cái đó. Nó là thiên thần nhưng cũng chính là ác quỷ. Nó có thể xả thân vì người khác nhưng cũng có thể giết người mà không chút chần chừ hay do dự. Đó chính là bản chất của nó. Nhìn con nhỏ đó trở nên tàn tạ như thế, nó cũng chẳng có tí gì gọi là động lòng. Nếu không muốn có ngày hôm nay thì lúc đầu nhỏ đừng nên mạo danh nó. Có làm thì có chịu. Trách được ai? Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu. “Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên. Bill lon ton chạy ra mở cửa
- Đến rồi à?_Tiếng nó ở trong vọng ra
- Vâng._Bill trả lời
- Mời vào đi_Dứt lời nó, một tên con trai cao to bước vào. Nhìn hắn lực lưỡng lắm. Có phần giống côn đồ nữa
- Chào
- Con nhỏ đó được chứ?_Nó chỉ tay về phía nhỏ đó. Tên đó nhìn ả bằng con mắt thèm thuồng. Tuy không đẹp nhưng nhìn ả cũng khá ngon
- Cho tôi sao?
- Ừm. Anh cần bao lâu.
- Tùy cô?
- 5 tiếng được chứ?
- Hôhô, được được. Tôi sẽ phục vụ cô ta đến nơi đến chốn.
- Các người muốn làm gì tôi?_Ả đấy co rúm người lại. Dù có ngu đến đâu thì cũng có thể đoán biết được chuyện gì sắp xảy ra
- Đây là lần đầu tiên của cô ta. Đừng quá sức đấy_Jen nói giọng cười cợt
- Lần đầu tiên sao? Tôi trúng mẻ lớn rồi.
- Cứ chơi thoải mái đi. 5 tiếng sau bọn tôi quay lại. À quên, sau khi chơi đùa xong thì làm ơn khôi phục lại hiện trạng bây giờ giùm bọn tôi. 3 tên con trai đứng đằng kia chắc không muốn phải thấy cảnh xuân đâu._Nó nói rồi đá mắt sang Bill, Vicky và Yul. Ba cậu nhóc thẹn đỏ mặt nhưng may sao có cái mặt nạ che mất rồi.
- OK. OK
- Ham ghê nhỉ? Vậy bye nha!_Ran cười cười rồi bỏ đi. Nó nhìn lại con nhỏ đó một lần nữa rồi cũng bỏ đi. Những người kia cũng đi theo. Bọn nó quay trở lại Bar Pop. Bước vào phòng Vip, nó phải trợn ngược mắt lên khi thấy mấy tên con trai đang cười đểu mà nhìn chăm chăm vào màn hình. Còn mấy nàng kia thì đang nhắm mắt mà ôm nhau. Mấy chị ấy đang thẹn khi phải xem mấy cảnh xuân phơi phới ấy đấy mà. Trên màn hình, cái tên đó đang lao vào con nhỏ đó như con thiêu thân lao vào lửa. Từng mảnh vải trên người nhỏ đều bị hắn mạnh bạo tháo gỡ. Nội y bên trong lộ ra. Đến đây thì hắn bỗng hét lên một tiếng rồi lấy tay bịt mắt
- Ôi mạ ơi, con vẫn còn là trẻ con dưới 17 tuổi mà
- Cứ làm như trong sáng lắm vậy!_Nó vừa nói vừa tắt ti vi_Làm gì thì làm, 5 tiếng sau rồi tiếp tục.
- Này, tay cô không sao chứ?_Hắn lo lắng hỏi nó. Hắn cũng thấy nó ôm tay đau đớn rồi
- Không sao!_Nó ngả người ra ghế rồi nhắm mắt lại. Chỉ 5’ sau, nó đã đi vào giấc ngủ. 5 tiếng đủ để nó ngủ một giấc. Bọn hắn thì cứ ngồi nốc rượu và chờ đợi thời gian kết thúc. Và cuối cùng 5 tiếng cũng trôi qua. Bọn nó lại quay trở lại căn nhà kho, lần này còn có bọn hắn nữa. Bọn nó vừa đến thì tên đó cũng vừa rời khỏi. Có vẻ tên đó đã chơi thoải mái rồi. Nó mở cánh cửa bước vào. Con nhỏ đó đang nằm sài lai dưới đất, chân tay xụi lơ, đầu tóc rồi bời.
- Phần còn lại của 3 đứa đấy!_Nó quay sang nói với Rin, Laysi và Ryna. 3 nhỏ gật đầu rồi tiến về phía nhỏ đó. Trên tay Rin là một hũ muối, trên tay Ryna là một hũ ớt và trên tay Laysi là một hũ kiến rừng. Rin trét muối lên nhỏ, sau đó đến Ryna và cuối cùng là Laysi. Đau và rát là cảm giác mà nhỏ nhận được. Đàn kiến rừng bò lên vết thương của nhỏ làm nhỏ đã đau càng thêm đau hơn. Nó nhìn nhỏ chỉ khẽ nhếch môi. Đó là hậu quả cho kẻ dám động đến nó
- Giờ thì kết thúc mọi chuyện thôi!_Nó lấy trong túi ra hai con dao định phóng về phía nhỏ thì “Rầm” Cánh cửa bị bọn hắn đạp bay ra
- Các cô dám làm Bi ra nông nỗi này sao?
- Nhỏ đó chỉ trả nợ cho ba mẹ cô ta thôi! Coi như hôm nay cô may mắn nhưng không có lần sau đâu. Tôi sẽ tiễn cô đi gặp vương ca vào một ngày không xa._Nói rồi nó phóng người qua cửa sổ. Những người kia cũng thế! Bọn hắn thì làm ra bộ mặt hối hả rồi chạy về phía con nhỏ đó
- Bi, em không sao chứ?_Bun giở giọng lo lắng
- Không...tôi không phải là Bi. Tôi không phải là Bi_Nhỏ đó dùng chút sức lực còn lại vùng chạy ra ngoài. Bọn hắn nhìn theo bóng nhỏ rồi khẽ cười
- Xong._Hắn búng tay cái tách_Con nhỏ đó đã được một bài học nhớ đời
- Về chứ?_Jen chồm người vào hỏi
- Ừm. Về_Bọn hắn đồng thanh. Rồi cả bọn kéo nhau về nhà! Kẻ giả mạo nó đã bị trừng trị. Để xem còn kẻ nào dám giả mạo nó nữa không?
Chương 26: Thất Bại Thảm Hại Trước Khi Ra Trận
6h sáng hôm sau,
Không biết hôm nay có chuyện gì mà mấy chàng trai nhà ta không đi học với bọn nó mà lại tụ tập tại nhà hắn thế này. Bọn hắn đang chụm đầu lại bàn tính chuyện gì đó. Lâu lâu lại có tiếng thốt lên
- Ý hay
- Được
- Hay lắm
Tóm lại là có chuyện gì đây? (Tg chen vào nghe thì bị đá bay ra nên tg không biết gì cả! Mọi người đừng hỏi nha) Sau một hồi bàn tán, bọn hắn đứng dậy mang ba lô rồi đi học. Mặt người nào người nấy cũng đều ngự trị một nụ cười rạng rỡ. Thắc mắc lắm nha! Cái gì đã tạo nên những nụ cười này?
Trong khi đó, tại trường Star
- Nghỉ học 2 tuần phải gọi là rất sướng!_Joe quay xuống nó cười nói. Nhỏ Ran, Jen và mấy nàng kia cũng chạy xuống sum họp
- Ngày mai là chủ nhật, dù sao chúng ta cũng được nghỉ, sao hôm nay không nghỉ luôn đi?_Ran mặt ỉu xìu chống cằm nhìn nó
- Vì nhớ một người nên tớ mới đi học_Nó thản nhiên nói mà không hề hay biết cái câu nói của nó đã làm cho cả bọn sốc toàn tập
- Nhớ? Hyo... Hyo mà cũng biết nhớ sao?_Sin lắp bắp nói. Jen lập tức bám víu lấy nó mà tra khảo
- Này nhỏ kia, cậu nhớ ai nói mau coi.
- Né ra coi!_Nó nhíu mày rồi đẩy Jen ra_tớ nhớ ai thì mặc tớ chứ?
- Cậu…_Jen chưa nói hết câu thì phải ngưng lại vì có sự xuất hiện của một kẻ không còn xa lạ gì với bọn nó. Là tên Khang
- Hyo, chúng ta nói chuyện được chứ?_nó nhìn tên đó khẽ gật đầu. Trên mặt nó không biểu hiện tí gì là khó chịu cả
- Chúng ta ra sau vườn nói chuyện nha!
- Ừm_Nó đứng dậy rồi đi theo Duy Khang. Cả bọn dõi mắt theo nó. Mắt họ như muốn rớt ra ngoài vậy. Nó mà cũng nhẹ nhàng như thế với con trai sao? Chưa từng thấy qua thái độ đó của nó bao giờ! Lạ lùng, nó hôm nay hết sức lạ lùng.
- Mọi người có nghĩ giống tôi không?_Joe đưa mắt nhìn cả bọn
- Hình như là có_Sam trả lời rồi mấy người kia cũng gật đầu. Cả bọn lấp tức kéo ra sau vườn. Vừa đến cửa lớp thì họ đụng mặt bọn hắn và dù không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn cũng gia nhập cũng lũ nhiều chuyện. Thoắt cái cả bọn đã có mặt tại một lùm cây sau vườn trường. Nó và tên Khang đang mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Nhìn thấy cái cảnh đó, hắn như muốn nhảy bổ ra. Và hắn có lẽ đã làm vậy nếu không có Jun ngăn lại. Cái tai của bọn hắn nhanh chóng hoạt động hết công suất để có thể nghe được những gì nó và tên Khang đang nói
- Anh gọi tôi ra đây làm gì?
- Em khỏe chưa? Nghe nói em bị tai nạn_Duy Khang thâm tình nhìn nó. Tên này rất gian xảo và mưu mô. Trong đầu tên này lúc nào cũng chứa đựng những mánh khóe và âm mưu. Tên đó có thể lừa nó bất cứ lúc nào nhưng nó chắc chắn tình cảm của tên đó giành cho nó là chân thật. Nó nhìn thấy điều đó trong mắt hắn.
- Tôi khỏe rồi. Anh gọi tôi ra đây chỉ để hỏi vậy thôi sao?
- Không. Anh có chuyện muốn nói với em.
- Chuyện gì?
- Em…em có thể…làm bạn gái của anh không?_ Tên đó vẫn nhìn chăm chăm vào nó
- Bạn gái?_Nó đơ người ra. Cái tên này rốt cuộc là đang tỏ tình với nó hay là đang yêu cầu nó làm bạn gái của mình đây. Chẳng có một lời ấm áp tình cảm nào cả. Trong cái lùm cây cách đó không xa, có một kẻ đang tức đến nỗi muốn nhào đến mà cào, bấu, xé tên Khang thành trăm mảnh đấy
- Anh thích tôi?_Nó trắng trợn hỏi lại.
- Ừm. Anh thích em. Anh thích em cách đây 2 năm rồi. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau_Tên Khang đỏ mặt nói. Phải khâm phục anh này tỏ tình mà không vấp đấy. Chắc có sự chuẩn bị tâm lí từ trước rồi đây
- Anh có biết là chúng ta không thể không?_Nó cúi gằm mặt xuống đất. Cái bọn trong lùm cây kia đang rất là bất ngờ
- Con Hyo mà cũng biết cúi mặt trước người khác à?
- Suỵt!_Ran đưa tay lên miệng ra hiệu bảo mọi người im lặng
Quay lại với nó nha!
- Tại sao?
- Vì ba anh là Mafia
- Em biết? Rốt cuộc em là ai?_Tên nó nghi ngờ nhìn nó.
- Ba tôi là…ba tôi là FBI. Chúng ta dù có cố gắng thế nào cũng không được! Chúng ta sẽ không có kết quả gì đâu!_Nói rồi nó quay lưng bỏ đi. Nhưng chân nó vừa nhấc lên thì đã bị Duy Khang kéo lại. Nó mất đà mà ngã vào lòng tên đó. Khang đang ôm nó rất chặt. Nó cũng chẳng vùng vẫy mà để hắn ôm như thế! 15 con người trong lùm cây đang căng mắt mà nhìn cho rõ. Một người mang tiếng không thích người lạ động vào mình lại để một tên con trai không thân ôm trong lòng như thế. Không nói cũng biết tên Khang trong lòng nó chiếm vị trí quan trọng như thế nào. Hắn tức giận nắm chặt tay lại. Tim hắn đang dày xéo từng hồi. Hắn đau như có một con dao đang đâm sâu vào tim hắn rồi nhẫn tâm cắt tim hắn thành những lát nhỏ vậy. Đau lắm! Làm sao có thể chịu đựng khi thấy người con gái mình yêu đang trong vòng tay của kẻ khác như thế chứ! Hắn định nhào ra giành lại nó nhưng hắn chưa kịp cử động thì toàn thân phải khựng lại khi hắn trông thấy đôi bàn tay nó đang từ từ đưa lên rồi ôm lấy tên Khang. Nhìn hai người bây giờ chẳng khác nào hai người đang yêu nhau cả. Hắn vô lực ngồi bệch xuống thảm cỏ, mắt thì cứ nhìn thao láo về hai con người đang tình cảm kia. Còn nó và tên Khang thì sao nhỉ?
- FBI thì đã sao chứ? Em không biết FBI và Mafia không phải là kẻ thù sao? Nhiều lúc họ còn hỗ trợ nhau ấy chứ_Tên Khang vỗ về nó
- Sao lại có chuyện đó? Chẳng lẽ thời gian qua tôi làm lơ anh, chôn chặt lòng mình chỉ vì cái lí do không đáng lo sao?_Nó chưng hửng hỏi
- Vậy em đã lơ anh vì điều đó. Em thật ngốc mà. Em ngốc lắm!_Duy Khang mắng yêu nó_em nói vậy có nghĩa là em cũng thích anh phải không?
- Ừm._Nó khẽ nhắm mắt ngượng ngùng
- Em làm bạn gái anh nha!
- Ừm.
- Yeah, tôi đã thành công rồi! Hyo đã là bạn gái của tôi rồi_Duy Khang ôm lấy nó rồi quay vòng
- Nè nè, bỏ em xuống, té bây giờ_Nó vừa cười vừa nói. Nhìn vẻ mặt của nó hạnh phúc lắm!
- Ừ. Hì, anh xin lỗi
- Chúng ta vào lớp thôi anh! Không thể bỏ tiết được_Nó câu lấy tay tên Khang rồi bỏ đi. Một nụ cười rạng rỡ hiện trên môi nó. Trong khi nó đang hạnh phúc như thế thì hắn đang đau khổ đến tột cùng. Hắn như bị vùi sâu xuống vực thẳm vậy
- Nhìn vẻ mặt đó của chị 2 thì có lẽ chị thích tên đó thật rồi!_Bill buồn thiu buồn thỉu nói. Từ trước đến giờ cậu nhóc vẫn mong hắn sẽ thành cặp với nó mà
- Ừm. Tớ cũng thấy vậy_Jen gật gù
- Rey, cậu buông tay đi. Hyo không thích cậu. Cậu cũng đừng đau khổ nữa. Còn cả khối con gái theo cậu mà. Hà tất phải đau khổ vì một người không hề yêu cậu cơ chứ?_Jin chua xót an ủi hắn. Hắn lửng thửng đứng lên rồi cứ hướng cổng trưởng mà đi. Jin định đuổi theo nhưng bị Bun cản lại
- Cứ để nó ở một mình. Giờ chúng ta ở bên cũng chẳng giúp được gì đâu, sẽ làm nó rối hơn đấy!_Jin đành gật gầu rồi theo hướng lớp mà đi. Cả bọn không ai trách nó được. Con tim đâu nghe theo lời ai. Có trách thì trách ông trời sao lại đặt duyên phận oái oăm như thế. Cả bọn ai mà chẳng biết tên Khang đó chính là con của lão Phạm-kẻ thù của bọn nó và cả bọn hắn. Nhưng tại sao nó lại đem lòng thích tên đó? Nó là bạn của bọn hắn, không thể làm tổn thương nó được. Nhưng bọn hắn cũng không thể tha thứ cho lão Phạm và con nhỏ Mai-kẻ lúc nhỏ đã làm tổn thương nó được. Phải làm sao đây? Làm thế nào mới tốt đây!
Bọn hắn thì đang ưu tư về chuyện đó còn bọn Jen thì đang ưu tư về chuyện khác. Tại sao nó lại bảo ba nó là FBI? Tại sao nó biết tên Khang đó là kẻ thù mà còn thích? Có điều gì uẩn khúc ở đây chăng? Thật là rắc rối, chẳng có cách nào để giải đáp cả. Mọi chuyện nó làm từ trước đến nay đều rất khó hiểu và khó nắm bắt. Muốn biết thì chỉ có nước nó nói mới biết thôi. Nhưng 4 người đều biết, muốn nó nói ra không phải chuyện dễ dàng. Phải làm sao đây?
Chương 27: Tỏ Tình
Suốt cả buổi học hôm đó, nó không thấy mặt hắn đâu. Trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng. Hỏi cái bọn người kia thì người nào cũng làm lơ nó. Nó biết họ đã hiểu lầm nó cái gì rồi. Nhưng vậy cũng tốt. Họ nên tránh xa nó thì hơn. Cuộc chiến thảm khốc đang ở phía trước rồi. Chỉ mình nó chiến đấu là đủ rồi. Nó không muốn có thêm người nào đổ máu nữa. Ngày hôm đó, sau khi tan học nó cũng không về với bọn Jen. Nó và Duy Khang đang tay trong tay mà về nhà. Tối hôm đó nó còn đi hẹn hò với tên Khang đó nữa kìa! Mãi đến 11h khuya nó mới về. Nó thì vui vẻ hạnh phúc như vậy còn hắn thì đang u sầu ngồi ở quán bar đấy. Hắn đang uống rượu, uống nhiều lắm và đồ nhấm không phải cái gì khác mà chính là nỗi đau đang dằn xé hắn. Bọn con gái trong quán bar thấy hắn thì cứ sáp lại. Hắn cũng chẳng hơi đâu mà để ý đến cái lũ con gái ấy! Hắn mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, mình thì vẫn ngồi nốc rượu. Đám Bun, Bill và Joe đến thì chỉ biết thở dài mà nhìn hắn thôi! Hắn đã say khướt rồi. Jun tiến đến chỗ hắn, đuổi bọn con gái kia đi rồi đưa hắn về nhà.
Ngày hôm sau
Hôm nay là chủ nhật nên bọn hắn không phải đi học. Bây giờ cả lũ con trai bọn hắn đang tụ tập ở nhà hắn
- Kế hoạch tối nay sẽ bị hủy_Bun nói
- Vì tớ sao? Các cậu cứ làm như kế hoạch đi. Tớ không sao đâu!
- Nhưng…
- Tớ không muốn vì tớ mà các cậu cũng mất đi tình yêu đâu. Hãy nắm lấy khi có cơ hội_Nói rồi hắn bỏ lên phòng. Cả bọn lại ủ dột mà nhìn theo bóng hắn. Hắn nói đúng. Cơ hội không đến lần thứ 2. Phải nắm lấy. Và cả bọn liền kéo đi chuẩn bị. Mặc dù thấy có lỗi với hắn nhưng phải làm thôi! Nửa tiếng sau, những cô gái của chúng ta, ai cũng nhận được một hộp quà to tướng. Riêng chỉ mình nó là không có. Jen mở hộp quà của mình ra thì thấy trong đó là một bộ váy màu đỏ rất đẹp (Mình không tả rõ nha! Nhiều quá biết tả sao hết) Đi kèm còn có một bộ trang sức và một đôi giày nữa. Đặt trên váy còn có bức thư nữa nè.
- Mời tiểu thư đến XXX lúc 8h tối nay
Ran và Joe cũng nhận được một hộp quà tương tự. Trong hộp cũng là những thứ đó nhưng với kiểu cách và màu khác nhau. Mấy cô nàng kia cũng thế. Tất cả ai cũng rất bất ngờ. Nó nhìn thấy những hộp quà thì cũng đoán biết được chuyện gì. Nó khẽ cười trong lòng và thầm chúc phúc cho những cô bạn và các cô em gái của nó. Nó mở cửa rồi tiến ra ngoài. Nó sang nhà của Lão Phạm. Nó quyết định hôm nay sẽ ra mắt lão. Dù gì cũng sống chung một khu mà. Nó đưa ngón tay trỏ thon thả nhấn vào chuông cửa. Tên Khang lon ton như con cún chạy ra mở cửa cho nó
- Sao giờ em mới qua? Anh chờ em mỏi mòn rồi nè
- Ôi, mấy con bạn em đang chuẩn bị về nhà chồng nên em mới nán lại nói chuyện tí xíu thôi_Nó cười tươi đáp lại tên Khang.
- Ba mẹ anh có nhà không? Chúng ta vào chào hỏi đi
- Ba anh thì có còn mẹ anh thì đi ngao du với mấy bà bạn cách đây một tháng rồi! Em vào đi
- Hì, phải vào chào ba anh tiếng chứ_Nó thong thả ngước mặt lên trời, tay vòng sau lưng rồi đi vào nhà Duy Khang.
- Em ngồi đây tí nha! Để anh đi gọi ba. Ba đang làm việc trong phòng_Nói rồi tên đó bỏ vào phòng. Một lát sau, Khang đi ra với một ông bác khoảng 40 tuổi. Nhìn ông ta trông dữ tợn lắm! Ông ta nhìn nó khẽ giật mình rồi lại đăm đăm nhìn nó. Tên Khang thấy vậy thì cười nói
- Ba à, cô ấy không phải là con nhỏ Bi đâu! Ba của cô ấy là FBI còn mẹ là một nhà kinh doanh nhỏ trong nước. Cô ấy còn có một cô em gái song sinh nữa
- Ba có nói gì đâu. Con làm gì phải giải thích rõ thế_Ông ta bỗng bật cười thật to làm nó giật mình
- Cháu chào bác ạ. Cháu là Nguyễn Ngọc Thiên Di, cứ gọi cháu là Hyo ạ
- Ừm. Chào cháu. Có vẻ con trai ta đã phải lòng cháu rồi nhỉ?
Nó không nói gì chỉ cười ngượng ngùng
- Hai người cứ ngồi nói chuyện đi. Con đi chuẩn bị ít đồ uống_Duy Khang nói rồi quay lưng bỏ vào bếp. Anh ta vừa đi thì điện thoại của lão Phạm cũng vang lên. Ông ta nhìn vào màn hình điện thoại rồi bỏ ra ngoài. Có vẻ cuộc gọi này quan trọng lắm và lão không muốn nó nghe thấy. Nó cũng chẳng muốn nghe. Nó nhanh chóng ngó ngang ngó dọc, xác định không có ai quanh đây. Nó liền nhanh chân bỏ vào phòng làm việc của lão. Nó mở laptap của lão lên và 10 đầu ngón tay bắt đầu lướt nhanh trên bàn phím laptap
- Đây rồi. Tất cả hồ sơ và hợp đồng của công ty ta và công ty lão_Khóe môi nó khẽ nhếch lên. Nó nhanh chóng sao chép dữ liệu rồi quay trở lại phòng khách. Nó vừa ngồi xuống vị trí cũ thì nhỏ Mai từ trên phòng bước xuống. Nhìn thấy nó, nhỏ liền hét lên
- Á Á Á, mày làm gì ở đây?_Duy Khang ở trong bếp nghe tiếng hét của nhỏ thì vội chạy ra
- Có chuyện gì vậy?
- Anh, sao con nhỏ này lại ở đây?
- Cô ấy là bạn gái anh? Anh dẫn cô ấy về ra mắt ba, không được sao?_Duy Khang trừng mắt nhìn ả
- Ba ơi ba!_Nhỏ ỏng ẹo chạy ra chỗ ba mình. Nó biết sắp có chuyện không hay ập đến nên liền đứng phắt dậy và ra về. Nhưng vừa ra đến cửa thì nó chạm mặt ba nhỏ và nhỏ đang đứng trừng mắt nhìn nó
- Ra kẻ làm con gái tôi bị thương là cô
- Cháu xin lỗi nhưng chính con bác đã động vào cháu trước
Ông ta đùng đùng tiến về phía nó rồi đánh nó một bạt tai. Cái tát mạnh đến nỗi miệng nó bật máu. Nó dùng ánh mắt căm thù nhìn ông ta. Con nhỏ Mai thì hả hê mà nhìn nó. Xong, kế hoạch của nó cũng hoàn thành một nửa rồi, không cần phải kiêng dè nữa. Ông ta dám đánh nó, nó sẽ trả lại vào một ngày không xa. Nó cười mỉa nhìn lão rồi ngẩng mặt lên trời bước đi
- Hyo à!_Tên Khang gọi với theo nó. Tên đó định đuổi theo nó nhưng đã bị lão Phạm chặn lại
- Con không được đuổi theo. Cắt đứt mọi quan hệ với con nhỏ đó cho ba._Ông ta nói như ra lệnh rồi bỏ vào nhà. Duy Khang bất lực hết nhìn theo nó rôi nhìn theo ba mình. Từ trước giờ anh ta chưa bao giờ dám cãi lại ba mình vì ông ta quá đáng sợ.
Còn nó thì rất tức giận, cần phải có chỗ để trút giận. Và cánh cửa không may đã trở thành vật để nó xả stress. Nó dùng tất cả sức lực đạp bay cánh cửa. Cánh cửa bay giờ đang nằm bẹp dưới chân nó. 3 nàng trong nhà lập tức đưa ánh mắt lo sợ nhìn nó
- Joe, bảo Bill cho người đến sửa cửa đi_Nó thả người xuống sopha rồi vắt tay lên trán. Nhóc Joe muốn làm ngơ lời nó nhưng không thể làm lơ được vì nhỏ phát hiện ra vệt máu trên mặt nó
- Chị, mặt chị sao vậy?
- Bị lão đánh! Coi như là xong. Chúng ta sẽ không còn dây dưa gì với lão nữa
- Cậu nói vậy là sao? Chẳng phải cậu và con trai lão là quan hệ đó sao?_Ran bực bội nhìn nó
- Thì ra các cậu đã biết cho nên thái độ của các cậu mới như thế_nó cười chua chát
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian